XA TRƯỜNG
XA TRƯỜNG
(Thầy Lương Xuân Cung – GV dạy Toán giai đoạn 1962-1972)
Anh không viết bài thơ cả mười năm bên cửa sổ
Cho em anh quên tuổi nhỏ gọi nhau về
Trong ký ức thầm nuôi em khôn lớn
Anh muốn viết bài thơ trong ngõ xóm
Gọi tâm tình vui mái rạ bờ tre...
Đường ba năm trong kháng chiến đi về
Anh không nhớ đã mấy lần tiễn biệt
Và mấy lần anh viết những vần thơ
Như tình sâu nghĩa nặng tự bao giờ
Ai quên được những buổi ngày đến lớp
Lưng đeo vòng ngụy trang xanh
Màu xanh quê mẹ
Thấp thoáng vành mũ rơm óng ánh màu vàng nghệ
Giữa vùng chiêm trũng sâu
Ta đắp lũy bốn bề, ta đào hào bốn phía
Và bàn ghế quây tròn như đường hào trận địa
Bước chân dồn như đợi phút giao tranh.
Ai xa rồi mà nhớ mãi lòng anh
Quê ta đó bồn mùa mưa nắng dội
Em ở Lâm, Trung tới
Hay Thanh, Dũng vừa sang
Như quê em đồng ruộng trĩu lúa vàng
Hay Tùng, Châu, Ninh, Minh, Yên, Trấn
Đường đi về bom thù gieo mấy bận
Vẫn đôi bờ rào rạt chuyến đò qua
Vẫn xanh rờn mía lạc bãi phù sa
Và sông nước vẫn xuôi hòa biển rộng
Em đi đó dáng trời quê lồng lộng
Buổi hoàng hôn thấp thoáng bóng bờ đê
Nâng bước em đi nâng bước em về.
Ai đi đó nặng tình quê
Có nhớ chàng trai lên đường ra tiền tuyến
Súng chắc tay trong những giờ trực chiến
Nhuộm nắng ngàn mưa biển giữ quê hương
Giữ cả niềm tin và giữ trọn tình thương
Bước ngàn dặm trên đường ta bỗng nhớ
Lại hôm nay như quê ta đứng đó
Vẫn sớm chiều tắm gió Trường Sơn
Nuôi quê nghèo qua ấm lạnh từng cơn
Mỗi bước ra đi trăm việc hẹn chưa làm.
Ai xa rồi nhớ mãi
Những con trai con gái
Ngày đội bom thù chân rộn bước đồng quê
Đêm dưới ngọn đèn khuya ngồi mơ ước
Từ mảnh đất này có ai tính được
Hạt lúa củ khoai cũng nuôi lớn anh hùng
Sau lớp đất dày đang vạch những chiến công
Em nói đó quê ta nghèo
Năm hai vụ sợ chiêm khê mùa úng
Quê có nghèo nhưng em ơi hãy dũng
Bát gạo vơi tình Cách mạng vẫn đầy.
Xa nhau rồi ta nhớ mãi nơi đây
Như sữa mẹ ngọt những ngày thuở nhỏ
Anh viết bài thơ cả mười năm bên cửa sổ
Cho em anh quên tuổi nhỏ gọi nhau về
Một bài thơ trong xóm nhỏ nặng tình quê
Và em nhé ! Ta nhớ về Trần Phú.